Điều trị nghiện heroin và lạm dụng opioid

Điều trị nghiện heroin và lạm dụng opioid

Michael Fendrich là phó chủ nhiệm khoa nghiên cứu và giáo sư tại UConn School of Social Work, với nghiên cứu tập trung vào các chính sách, dịch vụ, can thiệp và các yếu tố nguy cơ liên quan đến lạm dụng dược chất và sức khỏe tâm thần. Gần đây ông đã công bố một luận văn nghiên cứu về điều trị nghiện heroin và cách nó liên quan đến tiền căn lạm dụng thuốc giảm đau nhóm opioid.

Fendrich tham gia đội ngũ giảng dạy của UConn vào năm 2014, và trước đây là giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Sức khỏe Hành vi Ứng dụng tại Đại học Wisconsin-Milwaukee từ năm 2005 đến năm 2013. Ông đã trao đổi nghiên cứu mới nhất của mình với UConn Today.

Câu hỏi: Làm sao ông quan tâm đến đề tài nghiện heroin và nó liên quan đến tiền căn sử dụng opioid như thế nào?

Câu trả lời: Sự gia tăng nhận thức về đại dịch opioid bắt đầu từ năm hay sáu năm trước, và các bang đã tiến hành thực hiện  với sự thúc đẩy của chính phủ liên bang các chương trình giám sát thuốc kê toa. Tôi đang ở Milwaukee vào thời điểm đó và đang cộng tác với một trường dược. Tôi nhận thấy rằng Wisconsin là một trong những bang cuối cùng thực hiện chương trình giám sát thuốc kê toa.

Tôi nghĩ đây là một cơ hội rất tốt để phỏng vấn các dược sĩ và nắm được hiểu biết của họ về lạm dụng thuốc và quan điểm của họ về chương trình giám sát thuốc kê toa. Họ thường tiếp cận các vấn đề dưới góc nhìn y học, và tôi không muốn nói điều này với ý xấu không phải lúc nào họ cũng hiểu rõ một số yếu tố về mặt hành vi. Đây không phải là chuyên ngành của họ.

Nó khiến tôi hứng thú với cách họ nhìn nhận cuộc khủng hoảng opioid và cách họ nhìn nhận các vấn đề tiềm ẩn bao quanh những người lạm dụng thuốc kê toa, và kiến ​​thức tổng thể của họ về nghiện và lạm dụng dược chất là ở cấp độ nào.

Trong các nhóm tập trung, chúng tôi nghe được những điều như 'đôi khi tôi cảm thấy mình như là một cảnh sát viên hơn là một dược sĩ.' Một số dược sĩ cảm thấy như cảnh sát tư pháp, một số cảm thấy như các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe, và một số lại cảm thấy như họ đang nằm đâu đó ở giữa.

Michael Fendrich, Phó Chủ Nhiệm khoa nghiên cứu và Giáo Sư tại trường Công tác Xã hội, ngày 12 tháng 10 năm 2018. Nguồn: Sean Flynn / UConn Photo

Michael Fendrich, Phó Chủ Nhiệm khoa nghiên cứu và Giáo Sư tại trường Công tác Xã hội, ngày 12 tháng 10 năm 2018. Nguồn: Sean Flynn / UConn Photo

Câu hỏi: Một số phát hiện chính trong bài viết gần đây nhất của ông về chủ đề này là gì?

Câu trả lời: Phát hiện chính là những người (những ai đang điều trị nghiện heroin) đã có tiền căn sử dụng opioid nói chung bị ảnh hưởng bởi dược chất nhiều hơn, và trước kia họ đã có tiếp xúc với những chất này. Họ cũng rất dai dẳng trong việc sử dụng opioid. Và họ còn có xu hướng gia tăng các triệu chứng trầm cảm. Về cơ bản, những người phụ thuộc heroin có tiền căn trên mắc phải nhiều vấn đề hơn những người khác và họ không có kết quả tốt bằng.

Vấn đề là, nó có tạo nên sự khác biệt không? Có, nó có thể. Những người đã tiến xa trong câu chuyện mà ta đã nói tới, với opioid và heroin, có lẽ sẽ gặp hệ quả phức tạp hơn, và về những vấn đề tiền ẩm trong việc thoát khỏi cuộc khủng hoảng này nó cho thấy việc này rắc rối đến thế nào. Nó không chỉ là vấn đề với opioid, mà là tiền án của họ góp phần biến nó thành vấn đề khó chữa trị hơn. Có những vấn đề về sức khỏe tâm thần khác cần phải được nhắc đến, đặc biệt là trầm cảm nó không chỉ là lạm dụng chất như mọi người đều nghĩ. Những vấn đề này có thể nghĩa là bạn cần điều chỉnh cách bạn đối xử với mọi người. Chúng ta cần có các giải pháp can thiệp khác nhắm tới các vấn đề mà họ mắc phải, đặc biệt là những người sử dụng opioid trước khi lạm dụng heroin.

Câu hỏi: Làm sao vấn đề opioid trở nên nghiêm trọng như vậy trong xã hội chúng ta?

Câu trả lời: Câu chuyện mà mọi người kể rất phổ biến sự gia tăng việc kê đơn thuốc có liên quan đến opioid. Đó chỉ là một phần của câu chuyện. Chúng ta có những vấn đề khác đang diễn ra trong xã hội, như thiếu cơ hội về linh động kinh tế và công việc. Có rất nhiều căng thẳng đang xảy ra trong xã hội và tôi nghĩ rằng những vấn đề vĩ mô đó phải được coi là một phần của bức tranh. Mọi người đều nói rằng hiện tại chúng ta đã có một nền kinh tế vững mạnh, nhưng còn rất nhiều người thiếu việc làm, không kiếm đủ lương, hoặc không có cơ hội việc làm xứng đáng. Họ không được đào tạo, và điều này phân cắt tất cả các nhóm dân tộc và vùng miền: đó là nông thôn, đó là thành thị.

Nó không phải, theo suy nghĩ của tôi, là điều duy nhất đã khiến ta lâm vào hoàn cảnh này, và tôi cũng lưu ý rằng, sẽ không chỉ có một điều duy nhất nào có thể đưa chúng ta thoát khỏi nó. Chúng ta sẽ phải lập ra các chính sách tạo cơ hội đào tạo nghề, và tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe và tiếp cận các nguồn lực cho mọi người. Chúng ta cũng sẽ phải có các chính sách nghiêm ngặt hơn đối thuốc opioid và sự thịnh hành của chúng, nhưng đồng thời, một số thuốc nhóm opioid này khá có lợi trong việc giảm đau cho các tình trạng suy nhược. Nó chỉ cần được điều chỉnh để không làm tăng khả năng lạm dụng.

Sự gia tăng việc kê đơn thuốc có liên quan đến opioid.

Sự gia tăng việc kê đơn thuốc có liên quan đến opioid.

Câu hỏi: Vậy có hy vọng hay không?

Câu trả lời: Vâng, tôi nghĩ vậy. Nó xuất hiện rất nhiều trên màn hình đại chúng hiện nay. Quốc hội vừa phân bổ nguồn lực để mở rộng điều trị. Các tiểu bang, và hiện tại ở Connecticut DMHAS (Sở Sức Khỏe Tâm Thần và Dịch Vụ Nghiện), đã được thụ hưởng được hàng triệu đô la tài trợ từ chính phủ liên bang để giải quyết vấn đề. Chúng ta có các biện pháp can thiệp điều trị dưới dạng thuốc. Chúng ta có thuốc để xử trí quá liều, như naloxone. Có vẻ như cảnh giác đã được nâng câo đến mức cần thiết để giải quyết vấn đề. Bất lợi là dường như ở Connecticut và một nơi nào đó, con số tử vong do quá liều quá cao, và tỷ lệ của chúng tôi là vượt mức trung bình cả nước ở Connecticut trong hầu hết các hạt.

Câu hỏi: Hiện tại ông đang làm gì?

Câu trả lời: Chúng tôi đang hoàn thành công việc về một chủ đề hoàn toàn khác là dịch vụ đánh giá tâm thần khẩn cấp cho trẻ em có vấn đề sức khỏe tâm thần cấp tính. Có cả một hệ thống toàn bang cho những trẻ em với nhu cầu này, và nó giúp chúng tránh khỏi việc phải nhập khoa cấp cứu của bệnh viện. Chúng tôi có một khoản trợ cấp để đánh giá các dịch vụ này, và liệu thực tế việc tránh đưa những đứa trẻ vào phòng cấp cứu có thành công không. Tôi thực sự hứng thú với nghiên cứu đó.

Các câu hỏi liên quan

Xin mời nói. Bạn muốn tìm gì ...